Phần mềm không thể Format
Tôi là Suzi, một cô gái Mỹ, sống cùng cha ở thị trấn nhỏ Croydon.
Ở trường tôi có rất nhiều bạn, nhưng tôi chẳng thân với ai, bởi tôi là cô gái nhút nhát. Cuộc sống đối với tôi chỉ quanh quẩn trên đường từ trường về nhà, và tôi luôn tự nhủ, có lẽ đối với mình như thế là đủ. Ba tôi biết tôi buồn nên ông mua cho tôi một dàn Compaq. Ông vốn là một chuyên gia trong lĩnh vực này, và với sự chỉ đạo của ông, tôi nhanh chóng làm quen và thành thạo với nó. Tôi coi máy tính như một phần cuộc sống của tôi. Tôi ăn cùng máy, ngủ bên máy và học hành chơi đùa cùng với máy. Thậm chí gần đây sau khi nối mạng, tôi đã tìm cho mình được một trò tiêu khiển vui thích là giao du quan hệ với nhiều người. Các bạn thấy đấy, một cô gái nhút nhát và nhiều mặc cảm như tôi thì có được may mắn nào hơn. Tôi hiểu được điều này và vui với niềm vui mới, tôi biết ơn ba tôi nhiều lắm.
Nhưng năm mười bảy tuổi, tôi đã vướng vào một hoàn cảnh khó xử cùng với dàn máy tính mà không biết làm cách nào gỡ ra cho được.
Số là sau một thời gian giao du trên mạng, tôi làm quen với một người mang mã số male22. Thực tình lúc đầu tôi đâu để ý, tôi coi anh ta chỉ như tất cả mọi người khác trong cái hệ thống mịt mù rắc rối ấy, cái hệ thống con người nghĩ ra để rồi không bao giờ còn làm chủ được nó nữa. Nhưng Josh (sau này tôi biết tên anh ấy là thế) thì khác. Anh ấy suốt ngày hỏi tôi về những điều cụ thể, tỷ như tôi sống với ai, tôi thích hoa gì, tôi mua sắm quần áo mới như thế nào. Tôi vô tư trả lời hết những câu hỏi của Josh mà không biết rằng, chính điều đó đã ngày càng buộc tôi vào với Josh, chính điều đó càng làm cho Josh khao khát những câu trả lời khác của tôi hơn. Để rồi một ngày, Josh bảo anh ấy yêu tôi và muốn có một tấm ảnh của tôi. Chúa ơi, tôi biết làm gì bây giờ? Tôi không ngờ kết cục của đời tôi lại đến nhanh như thế. Tôi không thể ngờ một cô gái như tôi mà cũng có người nói rằng: “Hình bóng của em đối với cuộc đời anh là không thể thiếu”. Và rồi thì tôi có thực sự cần cho Josh không? Và chính tôi có muốn mình trở thành kẻ không thể thiếu với Josh không? Càng ngày tôi càng không biết điều gì đã xảy ra, nhưng cũng càng ngày tôi càng dần hiểu ra một điều: tôi không thể nói lời chối từ với Josh, tôi cũng yêu Josh mất rồi. Tôi không thể mất Josh, càng không thể làm anh ấy đau khổ, tôi phải mang lại niềm vui cho anh ấy, giống như tôi phải có được anh ấy.
Đến đây, hẳn các bạn sẽ khúc khích cười mà bảo: “Con rồ! Vậy thì cứ việc làm cái điều đơn giản là gửi cho Josh một tấm ảnh chứ còn gì nữa, mình có đến nỗi nào!”
Vâng, quả thực tôi không đến nỗi nào, nhưng sở dĩ tôi đau khổ đến phát cuồng lên như thế là bởi vì tôi không thể đơn giản làm được điều như thế.[separator]
Cách đây ba năm, bác sĩ Gnoht thuộc Trung tâm Y học vật lý Croydon đã khám phá ra bí mật của con người tôi. Ông ghi vào hồ sơ sức khoẻ học sinh: “Sức khoẻ bình thường, nhưng da chứa nhiễm sắc tố tán quang FS.2712, không thể chụp ảnh được”. Và quả thực, không giống các bạn, tôi chưa bao giờ có được một bức hình như ý. Tất cả các bức ảnh của tôi, dù là chụp bằng máy Digital hiện đại nhất, đều nhoè nhoẹt như có một màn sương kỳ ảo chắn ngang. Khuôn mặt và vóc dáng xinh tươi của tôi luôn bị thứ ánh sáng tán sắc kia làm cho dị hình dị dạng như một phù thuỷ, và tôi luôn khóc ròng mỗi khi phải chứng kiến mình qua những hình ảnh không bao giờ đúng sự thật đó. Biết được nỗi buồn của tôi, ba tôi. Ông bảo tôi: “Con gái, Chúa đã lấy đi của con may mắn, nhưng ba sẽ không dễ dàng chịu chết, ba sẽ bù đắp cho con”. Và rồi ông đã đi New York một tuần, trở về với một tờ séc giá trị lớn trong tay. Tôi biết ông đã ký một hợp đồng lớn với Công ty Dữ liệu Liên bang, để từ giờ đến cuối đời dồn toàn bộ tâm lực cho đề tài “Phần mềm MicroQuantum”. Ông bảo tôi: “Con gái, cuộc đời chúng ta sẽ phải thay đổi”.
Sau ba năm nghiên cứu, điều kỳ diệu đó đã căn bản hoàn thành.
Suốt mấy hôm nay, ngày nào Josh cũng gửi Email giục tôi cho ảnh. Tôi chẳng biết làm thế nào, trong khi ba tôi không có nhà để tôi chia sẻ, ông đang đi làm nốt các thủ tục để bàn giao kết quả nghiên cứu. Ngồi một mình với nỗi buồn con gái, trong đầu tôi nghĩ đến các kết quả nghiên cứu của ba tôi. Nó nằm kia, trong ổ máy chủ mà trước khi đi ông đã hoan hỉ gõ nút Save lần cuối.
Tần ngần dạo tay trên bàn phím, tôi vô cùng ngạc nhiên khi bản hướng dẫn đột ngột hiện ra trên màn hình. Thì ra ba tôi cùng các cộng sự đã vô cùng thành công khi xây dựng được một phần mềm rõ ràng mạch lạc đến mức, một đứa trẻ nghiệp dư như tôi cũng có thể dễ dàng sử dụng. Phấn khích vì những kiến thức mới học được, tôi vội vã nạp các file ảnh của mình và ngay lập tức có được kết quả ngoài sức tưởng tượng. Tất cả các bức ảnh bấy lâu của tôi mờ ảo nhoè nhoẹt nay bỗng trở nên vô cùng trong sáng và tươi đẹp. Tôi reo lên sung sướng vì từ nay sắc tố F.S.2712 không thể cản trở được tôi nữa và ngay lập tức gửi ảnh cho Josh. Hai chúng tôi lần đầu tiên có được hình ảnh về nhau và đều hân hoan vui sướng. Josh bảo: “Ngay ngày mai anh sẽ đến quỳ dưới chân em”.
Vâng, ngày hôm sau Josh đã đáp máy bay từ Birmingham, Anh quốc, vượt năm nghìn dặm đến quỳ dưới chân tôi. Trái tim bấy lâu chìm trong hoang vắng sương giá của tôi giờ đã có người đến chiếu rọi muôn ngàn tia nắng lấp lánh sự sống. Chúng tôi hạnh phúc bên nhau, cảm ơn Chúa sáng thế vì có nhau và không quan tâm gì đến việc người ta có thể phải chết hoặc tự tử, đó là: Chúng tôi có được nhau để người khác phải trả giá, mà người khác đó không phải ai khác chính là ba tôi.
Một tuần sau ba tôi trở về cùng một đoàn các nhà báo và phóng viên trên khắp thế giới. Họ chăng đèn kết hoa xung quanh căn nhà chúng tôi, họ tổ chức họp báo và truyền tin tức đi khắp nơi rằng, ngày hôm nay chứng kiến một sự kiện vĩ đại: Sự ra đời của “Phần mềm MicroQuantum – Phục hồi các hình ảnh tán xạ”. Ba tôi ăn mặc đẹp như một chú rể, gắng sức vượt qua hậu quả gian lao và tuổi tác, kiêu hãnh bước đến bên bàn phím dàn máy chủ ấn nút khởi động. Vâng, tất cả chỉ có thế, và tất cả đã được chứng kiến một hình ảnh không thể diễn tả được. Màn hình đen ngòm với dòng chữ đỏ rực như máu: “Xin lỗi, toàn bộ chương trình đã bị Format!”. Thì ra, bấy lâu nay, vì chưa bàn giao cho Nhà đầu tư nên phần mềm MicroQuantum vẫn được ba tôi cất giữ dưới dạng “chưa đăng ký”, kẻ nào ăn cắp hoặc sử dụng trái phép sẽ dẫn đến sự phá huỷ toàn bộ chương trình. Tôi đã vô tình sử dụng một lần và chỉ một lần duy nhất toàn bộ công trình mà cuối đời ba tôi cùng những cộng sự của ông lao tâm khổ tứ xây dựng.
Hôm nay, khi tôi đang kể lại câu chuyện này với các bạn thì con trai Fantua của tôi và Josh vừa tròn một tuổi. Suốt từ sáng, Josh đã bế Fantua đi đón ba tôi hôm nay cũng mãn hạn ở nhà tù thành phố. Chả là sau vụ không bàn giao được sản phẩm cho Công ty Dữ liệu Liên bang, ba tôi đã phải bán toàn bộ sản nghiệp của mình để đền cho nhà đầu tư, nhưng vẫn không đủ nên phải chịu án tù mười tám tháng. Những khi vào thăm được ông, không lần nào tôi cầm được nước mắt. Nhưng cũng như ngày xưa, bao giờ ba tôi cũng ôm tôi vào lòng và bảo: Thế là con đã có Josh và Fantua rồi, ba không buồn nữa. Cuộc đời chúng ta rồi sẽ thay đổi”. Rồi ông cười lớn và chỉ vào tôi hỏi Josh: “Anh có nhìn thấy MicroQuantum không thể Format của tôi không?”
Vâng, chỉ một lát nữa thì họ sẽ về, những người thân yêu nhất của tôi sẽ về và chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi. Thế nhưng, từ lúc này tôi đã lại không cưỡng lòng mình, nhìn lên ảnh Chúa và thầm trách: Sao Chúa nỡ để ba tôi là người duy nhất trên đời phải chịu nhiều thiệt thòi đến thế?
0 Comments