Cái Tết của mèo con

Published by Việt Coding on

Đây là một trong số ít những truyện viết cho thiếu nhi mà tôi rất thích. Tôi còn nhớ như in cái lần đầu tiên mà mình đọc nó. Đó là một ngày hè cách đây hơn 18 năm. Năm đó tôi được ba mẹ cho về quê Ngoại ở Quỳnh  Phụ – Thái Bình thăm ông bà. Trong những ngày lang thang quanh xóm ghé qua nhà của một anh hay qua chơi chung, tôi tình cờ bắt gặp cuốn sách tiếng Việt lớp 6 nhàu nát, cũ kỹ lẫn trong chồng sách vở trên chiếc bàn nhỏ ở góc nhà. Vốn là người thích đọc sách (năm đó tôi không nhớ rõ lắm là hè lớp 4 lên lớp 5 hay 5 lên 6 nhưng đã có thói quen thích đọc rồi) tôi đọc ngấu nghiến từng trang sách, và một thế giới tươi đẹp, thần kỳ của tuổi thơ hiện ra …

Cái Tết của Mèo Con

Cái Tết của Mèo Con - Chụp bởi Hoàng Tuấn Anh - Quê Ngoại năm 2008

Cái tết của Mèo con
Truyện của : Nguyễn Đình Thi

Bà đi chợ về, vào đến sân nhà, bà gọi to:

– Bống ơ… ơi! Cái Bống đâu rồi!

Bống đang chơi với các bạn bên hàng xóm, nghe tiếng bà gọi, nó ù té chạy về nhà:

– Bà ơi, bà mua quà gì cho cháu đấy?

– Mày hư lắm, chẳng trông nhà cho bà để gà nó vào bới tung cả bếp. Bà giận bà chẳng cho quà đâu.

Bống nhìn cái thúng đậy vỉ buồm. Chắc là trong ấy có cái bánh đa đường… Bỗng cái vỉ buồm động đậy. Ngheo… Bống mở tròn mắt… Ngheo…

A! Con mèo, con mèo! Bà ơi, bà cho cháu nhá!

Trong thúng, hai con mắt xanh sợ hãi, nhìn lên hấp háy. Chú mèo trắng nằm cuộn tròn kêu: “Ngheo, ngheo!”

– Nào, Miu ra với chị nào!

Bà cười bảo:

– Con đem nó vào bếp, buộc vào cái kiềng gãy, vài hôm cho nó quen đi. Con khéo chăm cho nó chóng lớn để nó bắt chuột. Nhà dạo này lắm chuột quá

Chú mèo con chẳng chịu ăn gì cả. Thấy sợi dây buộc vướng chân, mèo con chạy lồng ra lại bị giật lại bị giật lại: “Ngheo, ngheo, sao tôi lại không chạy được thé này!”

Gần tối, mẹ Bống về, vào bếp hỏi:

– Con mèo con ở đâu thế Bống?

– Bà mua cho con đấy! Con bế nó lên nhà cho nó đi ngủ mẹ nhé!

– Đừng con ạ, cứ để nó dưới bếp, nó kêu cho chuột sợ. Ừ, sắp Tết rồi, có con mèo cho chuột đỡ phá.

Thế là đêm hôm ấy, mèo con phải ở một mình trong cái bếp lạ.

Cả nhà đã ngủ say. Bếp tối om. Trong bóng tối, bỗng ngân lên một tiếng bùng boong.

Mèo con sợ quá, đứng thót lên, xù lông và phì lên một tiếng.

– Ái, ái, kìa chú làm gì thế! Tôi vừa chào chú mà chú đã làm dữ. – Bác Nồi Đồng ồm ồm nói.

Chị Chổi đứng ở góc bếp đang rũ ra cười. Bác Nồi đồng hậm hực:

– Thôi khéo chị, cứ cười đi, rồi chốc nữa tôi mách ông Chuột Cống, ông ấy nhay cho nát mới biết thân.

– Ngheo, Chuột Cống là đứa nào mà ác thế?

– Thôi, chú đừng hỏi nữa, lúc nữa khắc biết.

Mèo con nằm hồi hộp không ngủ được. Gần nữa đêm, bỗng chung quanh bếp rúc rích hết cả. Chín mười thằng Chuột Nhắt chui qua cái lỗ thủng ở chân vách chạy túa vào.

– Ôi, eo ôi, có mèo!

– Chít chít, hừ, thằng mèo nhép ấy, mà lại bị buộc dây thế kia thì sợ gì! Tí nữa, rồi chú mày sẽ biết tay ông Chuột Cống, hả!

Vừa lúc ấy xông lên một mùi hôi nồng nặc. Từ cái lỗ ở chân vách chui vào một con vật đen sì lù lù bằng cái bắp chuối, mõm nhọn hoắt, lông ướt ròng ròng nước cống. Nó trợn mắt, nhe ra những chiếc răng nhọn, cười mũi:

– Khịt khịt, đứa nào nhắc đến ta đấy? À hà, lại có chú mèo nhép ở đâu mới về thế này? Có đủ một miếng cho ta không/

Miu con lùi mãi vào sát vách, bốn chân chú run cả lên. Chuột cống bò đến gần, nghếch mõm cười ngất:

– Chú mình sắp đái dầm rồi hay sao thế? Thôi, biết điều thì đứng yên đấy, ta tha chết. Hễ ngọ nguậy, ta chỉ đớp một răng là mày ngoẻo không kịp ngáp.

Chuột Cống chùi bộc râu và gọi đám bộ hạ:

– Kìa chúng bay đâu, xem thằng Nồi Đồng có gì chén được không?

Lũ chuột bò lên chạn, leo lên bác Nồi Đồng. Năm sáu thằng xúm lại, húc mõm vào, cố mãi mới lật được cái vung nồi ra:

– Ha ha! Cơm nguội! Lại có một bát cá kho! Cá rô kho khế, vừa dừ vừa thơm!

– Bùng boong. Ái ái! Lạy các cậu, các ông, ăn thì ăn, nhưng đừng đánh đổ tôi xuống đất. Tôi ngã xuống không vỡ cũng bẹp, chết mất!

Cả đám chuột đánh chén no nê. Chuột Cống bụng căng lên, khịt khịt đến bên chị Chổi quát:

– Cái con này, sao thấy mỗ mà dám chống nạnh đứng đấy hả? Mày láo thật!

Chuột Cống cắn luôn chị Chổi giật ngã xuống. Chị Chổi vừa kêu vừa rủa:

– Tao làm gì mày mà mày nhay tao hả Chuột Cống kia? Mày ác thế rồi có ngày phải tội với giời!

Cả bọn chuột, thằng nào thằng nấy mép béo nhờn. Chuột Cống đứng giữa vểnh ria lên khoái lắm. Lũ chuột Nhắt vừa nhảy vừa hát:

Chít chít, chúng ta là họ chuột
Đuôi chúng ta dài răng nhọn hoắt
Cá thịt hay thóc lúa ngô khoai
Họ Chuột ta đây đều ăn tuốt

– Nào, Chuột Cống, ông anh hát đi! Hát đi cho chúng em nghe! – Đàn chuột vỗ bụng múa đuôi cười reo to.

Chuột Cống phình bụng, khệnh khạng vuốt ria, ngoáy đuôi rồi cất tiếng rè rè:

Ta là chuột cống
Mõm nhọn lông xù
Đời ta hôi thối
Nhưng cái bụng ta to! Hô hô!
[separator]
Một lúc, Chuột Cống nhỏm dậy:

– Thôi, anh em, lui quân! Hôm nay ta vét bếp, mai ta vào khoắng buồng thóc! Ta sẽ còn nhiều bữa chén túy lúy nữa. Sắp tết rồi, loài người họ còn đem khối thức ăn ngon về cho chúng ta. À còn cái thằng mèo nhép kia, hẵng tạm để mày đấy, vài bữa nữa, tao sẽ xé xác mày ra nhắm với nước cống chơi.

Đàn chuột lục tục kéo nhau đi hết. Trong bếp lại im phắc. Hai mắt Mèo Con vẫn sáng xanh lè. Nhưng lúc này nó không run nữa mà xấu hổ và tức giận. Lũ chuột! Chúng mày cười hô hô rồi có lúc chúng mày khóc hu hu. Ngheo. Mèo con kêu lên một tiếng, trời vừa sáng.

Bà Bống bước vào bếp và kêu lên:

– Thôi, Chuột nó ăn vục hỏng cả rồi!

Bóng cũng ở trên nhà chạy xuống:

– Thế con miu của cháu có sao không hả bà?

– Con Miu chẳng được tích sự gì cả. Chất thật! Tết nhất đến nơi mà cái bọn giặc chuột nó phát thế này thì đô ăn thức đựng cất đâu cho được! – Bà cụ gắt.

Ngheo! Mèo con chỉ kêu, không biết trả lời thế nào.

Nhưng cái bống không giận Mèo Con. Nó lấy cơm và ít cá kho còn vãi lại cho Mèo. Chú đã đói mềm, dánh một mạch hết veo.

– Bây giờ cho mày đi chơi nhé!

Bống cởi dây, Mèo con chạy vụt ra sân. Mặt trời đã lên cao, mèo con tìm một chỗ nắng ám nằm sưởi. Nó lim dim mắt, gừ gừ, nghĩ lại chuyện đêm qua…

Xoẹt, xoẹt. Một cái gì đập vào đầu Mèo Con làm chú ta choàng tỉnh dậy:

– Ngheo… Cái gì đấy? À, chào chị Chổi, thằng Chuột Cống hôm qua nó lôi chị đi tận đâu?

Mèo con nhảy chồm lên, vờn chung quanh, thò vuốt ra rứt rứt mấy sợ rơm khô của chị Chổi.

– Nhãi con, xê ra cho tao quét.

– Gớm, chị khỏe thế ao hôm qua không đập cho thằng chuột cống một cái?

– Xê ra nào!

Chị Chổi lại loẹt xoẹt quét qua. Mèo con nghĩ thầm: “Tại chị Chổi chị ấy sợ thằng Chuột Cống quá đấy thôi, cũng như mình yếu bóng vía thành ra cứ rúm ró cả người, đến nỗi không kêu được nữa.”

Chạy chán, Mèo con lại rình một con bướm đang chập chờn bay qua. Mèo con chồm ra. Hụt rồi! Bướm đập cánh bay len cao, cười:

– Ê, ê, tẽn chưa!

Mèo con nhảy một cái thật cao theo ***** rồi cuộn tròn lăn lông lốc giữa sân, cho đến lúc chạm bịch vào gốc cau.

– Rì rào, rì rào, con mèo nào mới về thế? – Cây Cau lắc lư chỏm lá trên cao tít hỏi xuống.

– Rì rào, rì rào, chú bé leo lên đây nào!


Việt Coding

Là một người đam mê lập trình, tôi vọc vạch đủ thứ liên quan đến lập trình cho thoả chí tò mò. Hiện làm chủ yếu ở mảng phát triển ứng dụng di động cho iOS và Android với React Native. Thỉnh thoảng vọc vạch mấy thứ liên quan đến Internet of Things như Smart Home. Đang nghịch mấy con Raspberry Pi và thấy nó cũng thú vị :)

5 Comments

Ngoc · 04/10/2010 at 18:32

Chào! Tôi đang đi lang thang tìm truyện đọc cho con gái. Cảm ơn bạn!
Tôi nhớ ngày xưa khi ba tôi cuốn sách bé tí của tôi cho con của bạn ba khi cô bé đó đến chơi và thích nó. Tôi đã buồn đến chừng nào! Đến giờ vẫn nhớ cái Tết của mèo con.
Thân.

    Việt Coding · 04/10/2010 at 19:48

    Vậy bạn và cô bé ấy thế nào ? Tôi cứ tưởng cuốn truyện ấy trở thành chiếc cầu nối vô hình giữa 2 bạn chứ 🙂

Linh · 19/11/2010 at 14:18

A ơi, truyện này vẫn chưa hết mà. E đang đọc hay. Hì hì

anjin · 07/11/2011 at 23:10

Đọc vài trang Blog cuả bạn, tui thấy bạn là người có tâm hồn đẹp & trong. Chúc mừng

Leave a Reply

Avatar placeholder

Your email address will not be published. Required fields are marked *